Hồi đó, sau rất nhiều biến cố của cuộc sống, mình quyết định thuê một căn phòng nhỏ ở ngoại ô Đài Bắc, bắt đầu một dự án học thuật bí mật với vài giáo sư ở Viện nghiên cứu Trung ương Đài Loan, mà vì quá say mê nghiên cứu họ đã quên không thèm cưới vợ sinh con.
Mình cũng làm bạn với một bà già hàng xóm ngày ngày chỉ thích ngồi ăn sữa chua trong lúc mắt dán vào màn hình vô tuyến.
Và mỗi ngày tuyến xe mình đi là từ huyện Đài Bắc lên ga trung tâm để chuyển bến vào thành phố, tới văn phòng mình thuê một bàn trong một tòa cao ốc cũ. Cuộc sống gần như biệt lập, không ai biết mình đang làm gì, mình chẳng biết thế giới này đang làm gì.
Mình thường ăn tối với cộng sự hoặc đối tác, để vừa ăn vừa bàn công chuyện. Vài năm trời mình hầu như thường đi ăn với ai đó để không có cảm giác đang sống một cuộc sống cơm đường cháo chợ. Mình mặc quần jeans đàn ông bụi bặm, vận chiếc áo T-shirt màu đàn ông đầy cá tính, đi đôi giày thể thao kiểu đàn ông khỏe mạnh, để mái tóc nửa nam nửa nữ. Và khuôn mặt không bao giờ trát màu lên.
Có một buổi chiều, trong lúc đang bàn về việc tổ chức hội thảo về Đông Nam Á cuối năm, phải có đề tài nghiên cứu về phụ nữ Việt, một ông giáo sư cười to khi nói một câu đùa:
- Tao mà không ngửi thấy mùi thơm từ mày, thì tao cứ nghĩ mày chính là một thằng đàn ông thực sự! Ha ha…
Mình bật cười vì thấy quá đúng. Ông giáo sư không có ý định trêu chọc ngoại hình và nhan sắc mình, mà chỉ nói lên cái cảm nhận rất thật của một người đàn ông đứng trước mình. Đúng là mùi hương thì mình không làm sao giấu được. Dù mình rất thích nước hoa đàn ông, và đã sử dụng hơn mười chai nước hoa nam giới. Nhưng mùi hương tinh dầu ấy, trên da thịt mình và hơi ấm thân thể, hay là chỉ nhờ những cử động dịu dàng của nữ tính, đã trở nên mềm mại và thuộc về mình một cách tự nhiên?
Mình nói: Không chỉ thơm thì tôi mới là phụ nữ! Tôi còn là phụ nữ khi tôi không đứng im chờ, không ngồi yên thục hạnh, không chậm rãi khoan thai lười biếng, mà tôi lăn xả vào đời với tất cả những gì mình có, khi tôi luôn ở trong trạng thái của một động từ!
Nhiều khi mình giấu sự yếu đuối bản năng vào bên trong tư thế băm bổ lao thẳng vào công việc và cuộc sống.
Mình giấu những thứ mang đậm tính nữ nhất của mình vào bên trong những quần áo unisex.
Mình giấu sự bẽn lẽn vào bên trong sự nồng nhiệt.
Mình giấu cả những khao khát thầm kín vào bên trong những ngôn từ mạnh mẽ.
Chỉ vì mình là phụ nữ, mình thường chọn đi những quãng đường xa hơn, nói những lời uyển chuyển hơn, làm nhiều những việc vụn vặt hơn, trước khi tới được bên người mình muốn gặp, nơi mình muốn đến.
Và có rất nhiều những cảm giác mong manh trong tim, mình không nói bằng lời mà bằng ánh mắt.
Mình không mặc lên người bộ trang phục mà mặc lên một mùi hương.
Mình không gọi điện hỏi han người con trai nào đó, mà mình chỉ đứng từ xa, và nhìn về phía anh ấy.
Nhưng bi kịch của mình là, nơi mình muốn đến có thuộc về mình không? Và người con trai mình muốn gặp, anh ấy có nhận ra những gì mình có hay không? Mùi hương mình yêu quý có gợi lên cảm giác ngọt ngào nào không?
Có những người lạ chỉ đứng từ xa và nói, đây là một phụ nữ thu nhập kém nên không mua được quần áo hàng hiệu. Có những người quen chỉ bâng quơ vài câu, em đang dùng nước hoa hiệu gì ấy nhỉ, có dùng nước xả vải hương nước hoa không? Vì họ quan tâm tới nhãn hiệu hơn chính bản thân tôi đang đứng trước mặt họ.
Có người con trai, chia tay rồi, mùi thuốc lá nặng nề của họ còn ở lại, mà ấn tượng về con người họ đã tan loãng nhanh hơn mùi thuốc lá của họ.
Và họ cũng chẳng bận tâm tôi mang theo mùi hương gì tới nơi hẹn gặp.
Ai nhận được ra tôi không phải là một bản sao?
Chúng ta luôn lo lắng về thương hiệu và mùi thơm, mà không hề nhận ra mỗi người phụ nữ đã dùng hơi ấm cơ thể để tự tạo ra một mùi hương riêng biệt.
Chúng ta sợ vẻ đẹp nhân bản nhưng lại cố gắng đẹp lên theo cách của một đám đông đang đẹp.
Thực ra, mọi mùi hương, mọi bộ sưu tập nước hoa hay sữa tắm, xả vải hương nước hoa hay những cố gắng điên cuồng của phụ nữ để được thơm hơn, được yêu hơn, được thương hơn... đều vô nghĩa hết nếu chúng chỉ ở trên một làn da lạnh lẽo, ở trong một cái chai lạnh lẽo, ở giữa một không gian thiếu hơi ấm của những chuyển động sống động.
Cho nên, nếu muốn thực sự được thơm, được yêu, được nhận ra bạn là ai, thì bạn hãy chuyển động đi!
Sống, Thơm, và Yêu đều là động từ!